Vài nét về quy hoạch và xây dựng các khu nghỉ dưỡng trên núi ở Việt Nam nửa đầu thế kỉ XX
DOI:
https://doi.org/10.33100/vjossh.2025.11.5.3Từ khóa:
Pháp thuộc, khu nghỉ dưỡng trên núi, Đà Lạt, Sapa, Tam ĐảoTóm tắt
Thế kỉ XX đánh dấu sự biến đổi không ngừng của nền kinh tế Việt Nam. Trước hết, đó là sự ra đời và phát triển các ngành, các lĩnh vực kinh tế mang lại nhiều lợi ích cho bức tranh kinh tế đế quốc nhưng đồng thời đó cũng là sự thụt lùi của những hoạt động kinh tế không còn phù hợp với nhu cầu của thời đại hay có nguy cơ cạnh tranh trực tiếp tới đời sống sản xuất ở chính quốc. Trong bối cảnh đó, những yếu tố đầu tiên đặt nền tảng cho ngành du lịch Việt Nam sau này đã từng bước xuất hiện, trong đó có sự hình thành của các khu nghỉ dưỡng trên núi với mục tiêu cung cấp cho người châu Âu những địa điểm có thể “chạy trốn cái chết vùng nhiệt đới”. Bài viết này không hướng tới việc phác dựng bức tranh du lịch nghỉ dưỡng Đông Dương thời Pháp thuộc mà tập trung phân tích một số đặc điểm trong công tác quy hoạch các “ốc đảo trên núi” ở Việt Nam thời Pháp thuộc, trong đó tập trung nhất vào ba khu vực: Đà Lạt, Tam Đảo và Sapa. Từ đó, nghiên cứu này góp phần làm rõ thêm diện mạo các khu nghỉ dưỡng mà người Pháp thiết lập ở Việt Nam trong suốt thời kỳ thuộc địa, cũng như cho việc triển khai các nghiên cứu về du lịch trong thời kỳ có ý nghĩa bản lề của lịch sử Việt Nam.
Ngày nhận: 04/6/2025; ngày chỉnh sửa: 18/9/2025; ngày chấp nhận đăng: 25/12/2025
